Edit Content

This too shall pass

Có một dạo mình buồn kinh khủng. Buồn đến độ không muốn làm gì. Có những hôm nằm trên sàn nhìn lên trần nhà mình tự hỏi, nó có khác gì với nằm dưới lòng đất không? Đó là lúc mình biết bản thân đang ở trạng thái đáng báo động và bấm nút dừng.

Nói chung, nếu hỏi cụ thể mình cũng không biết tại sao lại có nhiều cảm xúc tiêu cực như vậy, chỉ là tình cảm, công việc và nhiều nhiều thứ khác không được như ý mình muốn. Mình thất vọng với cả bản thân và thế giới đến độ không ngủ được và không làm gì được.

Sau đó mình phải đọc rất nhiều sách, tài liệu, tham gia các khóa học healing đủ thể loại để thoát khỏi trạng thái đó. Thực tế lúc đó nhiều bạn bè hoặc người quen cũng hỏi là sao buồn lâu thế, sao nghĩ linh tinh quá. Lúc đó cũng thây bản thân mình fail lắm, sao người ta vui vẻ suy nghĩ tích cực và hành động dứt khoát thế kia mà mình không được như vậy.

Nhưng sau này khi đã vượt qua trạng thái đó rồi mình mới hiểu. Mỗi người như như có một hệ miễn dịch riêng, ví dụ người khác ăn cua được nhưng chưa chắc bạn ăn được vì bạn dị ứng, rồi họ cười vì bạn không ăn được chẳng hạn, nhưng bạn biết cái bụng bạn như thế nào sau khi ăn, nên bạn dứt khoát nói không. Vậy đó, nên mình thấy cảm xúc cũng gần giống vậy, sẽ có những người vượt qua thất vọng nhanh chóng bởi vì trong quá khứ họ đã trải qua những điều tội tệ hơn rồi, hoặc họ bản chất là một người tươi vui. Còn nếu bạn không làm được như thế cũng không sao. Miễn là bạn hiểu bản thân mình, chấp nhận mình và tự thông cảm cho chính mình. Người khác không ở vị trí của bạn để hiểu bạn và họ cũng không có trách nhiệm làm vậy.

Tóm lại là sau giai đoạn đó mình cũng nhờ vậy giải quyết được nhiều cái trong suy nghĩ tính cách và lôi ra được những cảm xúc trong hai mươi mấy năm. Biết bản thân có những khuyết điểm gì, có cách nào trở nên healthy balance hơn không. Chấp nhận những ưu khuyết điểm của mình và biết trân trọng những mối quan hệ xung quanh hơn, không phải tự nhiên có những người bạn tốt. Và cũng mở mắt ra với những người vô cùng lạnh lùng lý trí hời hợt ngay khi mình đang phải đối diện với một vài quyết định khó khăn.

May mắn là sau chênh vênh tuổi 25 lại là sự sụm xuống luôn ở tuổi 26 để tuổi 27 cảm giác mọi thứ thật mới mẻ, cái gì cũng muốn học muốn làm, cảm thấy mỗi người mình gặp đều có ý nghĩa và dạy cho mình điều gì đó mới mẻ về cuộc đời. Không phải tràn ngập màu hồng như tuổi 22 nhưng là sự thực tế và tràn đầy hy vọng cho tương lai.

Nếu bạn đang đọc bài viết này và cảm giác bế tắc đâu đó vì tình cảm, công việc, gia đình hay phát triển cá nhân. Hãy biết là đâu đó trên thế giới sẽ có những người đang loay hoay như bạn, hoặc thậm chí tệ hơn. Nhưng không sao cả, buồn bã, thất vọng, tức giận cũng là những triệu chứng bình thường của cảm xúc, nó như một dấu hiệu báo đông bạn phải làm gì đó khác đi. Lúc đó hãy ngồi xuống, nhìn lại mình và gỡ từng mối nối ra để thấy cuộc đời ngày một đẹp hơn, hãy tin rằng bạn sẽ trưởng thành hơn sau mỗi biến cố.

Chúc bạn một thanh xuân rực rỡ!
(Nghe câu này như ngôn lù trung quốc nhưng không biết kết sao hết)

– Sài Gòn, tháng 7, lâu lâu nhận được tâm sự của học trò nên ngồi xuống viết.

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *