Chuyện dạy của mình cũng là cái nghiệp chọn. Đầu tiên mở lớp dưới Hóc Môn là thời năm 2 sinh viên. Vốn nhà xa xôi hiểm hóc ở đúng cái Hóc Môn, dù kinh qua bao nghề part time nhưng chẳng có việc gì bền với cái lịch học sáng chiều bất chợt và nhà xa trường. Mẹ bảo thôi thì có hàng xóm muốn học mày kèm đi.
Ừ. Đấy thế là mình mở lớp, chỉ 1 thầy 1 trò. Vài tuần sau lại có thêm một đứa. Cái đứa đầu tiên lại đi rủ rê một hồi sao lớp mình lên tới 7 đứa mà toàn con trai. Cái thời đó mình nóng tính khủng khiếp. Chỉ nhớ bé gái nào học lớp mình cũng khóc hoặc không học được. (Sao giờ nhẹ nhàng quá ta).
Rồi cũng dạy hết 3 năm trời với tụi nó. Dạy đám này mình mới hiểu con trai nó chả hiểu tức giận là gì, mình có nổi cơn đùng đùng thì tụi nó vẫn cười hì hì rồi nghịch như không. Ấy mà những đứa dưới trung bình cũng leo lên được những con điểm 7,8.
Ra trường mình cũng tính xin đi dạy luôn, thời đó Ielts cũng chưa thịnh như giờ, tiếng Anh với mình như một lẽ dĩ nhiên. Thế nhưng đâu đó trong mình lại cảm giác nó còn thiếu gì đó, vẫn chưa đúng lúc. Nhưng như cái duyên lúc nào cũng có người có nơi kêu mình đi dạy kèm dạy thêm quanh năm suốt tháng song song với việc full time.
Sau hơn 5 năm làm việc đủ thứ trong cái lĩnh vực du lịch sự kiện, đi đủ nơi, gặp đủ người, làm đủ mọi chuyện để biết hạ cái tôi mình xuống, biết chấp nhận rủi ro, biết lắng nghe quan sát hơn. Tới một lúc khi mình cảm giác đã đủ rồi, không còn năng lượng cho những niềm đam mê về sự kiện hay du lịch như hồi đại học nữa thì cảm giác hứng thú lúc dạy học lại quay về.
Thế là quyết định dạy học. Cũng mất hơn một năm để trau dồi và bồi đắp những kĩ năng, kiến thức cần và đủ cho chuyện dạy. Dù mình chẳng dạy những nơi yêu cầu bằng cấp, nhưng tự bản thân mình vẫn luôn tò mò tại sao cách này hiệu quả cách kia không? Tại sao có người thích dịch có người không nghĩ nó hiệu quả? Tại sao người lớn học tiếng Anh khác trẻ em? Và vô số câu hỏi khác. Tất cả những bài báo hay nội dung đa phần mình tự đọc thì chỉ là phản ánh dưới góc độ đơn giản một chiều. Hoặc lên án những sự vật hiện tượng chứ chẳng đề xuất được giải pháp phương án lâu dài gì cụ thể. Thế là lại xách cặp đi học cái bằng dạy bên sự phạm.
May mắn cũng gặp đúng thầy đúng thuốc, gặp những người đủ kiến thức kinh nghiệm để giải tỏa những thắc mắc của mình. Giờ thì mình có thể tự mở lớp, dạy nội dung mà mình cảm thấy thực sự phù hợp và hữu ích cho người học. Có thể áp dụng hết sự sáng tạo, kĩ năng và kinh nghiệm của mình.
Học trò có đứa hỏi là mình đi làm cực quá nên đi dạy hả? Mình nói đi làm còn khỏe hơn. Chả lo nghĩ gì, thích thì xin nghỉ đi chơi. Công việc có trách nhiệm nghĩa vụ quyền lợi rõ ràng. Có người lo tiền bạc tài chính, chỗ ngồi, hồ sơ giấy tờ. Còn mở lớp nó là đứa con tình thần của mình, nó là nơi mình mang lại giá trị và năng lượng cho người khác. Nó là thứ làm cho mình suy nghĩ đầu tư và cống hiến. Nhiều khi nó hút không những năng lương mà cả cảm xúc nữa. Nói về mức độ xì tress nhiều khi gấp đôi gấp ba việc làm.
Trước đây mình hay suy nghĩ sao trong một thời điểm nào đó trong quá khứ mình bắt đầu đi dạy, có lẽ con đường sự nghiệp về giáo dục của mình đã ổn định và đã được xây đắp từ lâu rồi, những tới thời điểm này nhìn lại, mới connect the dot backwards được. Nếu không có thời gian đi làm mình không biết thứ gì là quan trọng. Nếu không đi làm, mình không giỏi chịu áp lực, sắp xếp công việc, dám thử cái mới. Nếu không có quãng thời gian đi làm mình có lẽ không biết cách xây dựng, duy trì mối quan hệ, không biết lắng nghe, không biết nhẫn nại, không biết kiên nhẫn, không biết điều phối sự kiện, con người, nguồn lực. Nếu không gặp khủng hoảng về định hướng mình đã không đọc đủ loại sách định hướng, tâm lý, kĩ năng, không đi tham gia sự kiện, không gặp vô số người hay ho liều lĩnh, không rảnh rang ngồi lắng nghe mình, tự hiểu mình.
Mình không may mắn có được định hướng từ sớm, Không giỏi giang để nhanh chóng leo lên tới những nấc thang mà trong mắt xã hội như thế mới là thành công. Thế nhưng nếu bạn hỏi mình có thành ôcng hạnh phúc không, thì mình hoàn toàn thỏa mãn với những gì mình đang có. Mình biết mình là ai và có gì, có thể cho đi điều gì.
Cho tới bây giờ, thỉnh thoảng thấy mấy bài báo kiểu: Những điều nên làm ở tuổi 20 để không hối hận ở tuổi 40. Hoặc 5 điều hối hận trước khi chết. Mình hay lấy ra để đọc, và sau một năm trải qua cả khủng hoảng công việc, tình cảm và bản thân. Mình phát hiện ra bản thân đã làm đưuọc vô số điều trong đó: như tha thứ cho quá khứ, làm lành mối quan hệ với gia đình, dám đứng lên vì bản thân, dám sống vì đam mê của mình.
Âu cũng là may mắn mỗi khi bạn gặp ngã rẽ trong cuộc đời.
MÌnh viết bài này để nhắc nhở bản thân về hành trình đã qua và những công việc sắp tới. Cũng như chia sẻ với những bạn trẻ đang hoang mang trên con đường nghề nghiệp. Rồi đến một lúc nào đó những trải nghiệm và bài học của bạn nó sẽ dần make sense.
Cứ đi rồi sẽ có đường, cứ gõ rồi cửa sẽ mở.